Lạc bước ở Hội An
Một ngày lạc bước ở Hội An – Đủ để đem lòng thương nhớ
Có những nơi chỉ cần một lần ghé qua là đủ để trái tim bạn lưu luyến mãi. Với mình, nơi đó chính là Hội An – phố cổ yên bình nằm bên bờ sông Thu Bồn, nơi thời gian dường như trôi chậm lại để người ta có thể cảm nhận mọi điều một cách trọn vẹn.
Tôi đến Hội An vào một buổi sáng tháng Ba – trời mát dịu, nắng không quá gắt, gió thì cứ nhẹ nhàng như tiếng chào của phố. Chưa gì mà lòng đã thấy nhẹ tênh. Tôi thuê một chiếc xe đạp – phương tiện tuyệt vời nhất để lang thang khắp ngóc ngách nơi đây.
Lang thang qua những con đường lát đá, tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp cổ kính của những ngôi nhà vàng rêu phong, những giàn hoa giấy đỏ rực phủ quanh hiên. Hội An không cần “gồng mình” để đẹp – nó đẹp theo cách rất riêng, nhẹ nhàng, sâu lắng, như một bản tình ca cũ.
Đừng rời Hội An mà chưa thử cao lầu – món ăn mà chỉ nơi này mới có đúng vị. Tôi ghé vào một quán nhỏ trong hẻm, nơi cô chủ mến khách, mời tôi thêm một chén nước trà xanh khi biết tôi từ xa đến. Cao lầu với sợi mì dai, thịt xá xíu mềm đậm đà, rau sống tươi mát – tất cả hòa quyện tạo nên một hương vị mà tôi sẽ nhớ mãi.
Ngoài ra, bánh mì Phượng cũng là một "huyền thoại" không thể bỏ qua. Chờ hơi lâu, nhưng cắn một miếng là thấy đáng – vỏ bánh giòn rụm, nhân đầy ắp, sốt béo ngậy mà không ngấy. Một ổ bánh mì nhưng như chứa cả tâm hồn phố Hội.
Chiều đến, tôi ngồi bên bờ sông uống cà phê, ngắm dòng người qua lại. Ở Hội An, bạn không cần phải làm gì nhiều để thấy vui. Chỉ cần ngồi đó, ngắm người ta thả hoa đăng, nghe tiếng mái chèo lách tách, và để gió sông mơn man, là đủ để lòng thấy an yên.
Tôi dành một ít thời gian để ghé qua các tiệm thủ công: nơi người ta may áo dài, làm đèn lồng, khắc gỗ. Những điều tưởng chừng “cũ kỹ” ấy lại khiến nơi đây sống động một cách lạ kỳ.
Khi màn đêm buông xuống, Hội An khoác lên mình chiếc áo rực rỡ của ánh đèn lồng. Khắp phố là những sắc màu lung linh phản chiếu xuống dòng sông lặng lờ. Tôi thả một chiếc đèn hoa đăng nhỏ, nhắm mắt, và ước một điều – dù biết mình chẳng cần gì hơn, ngoài những phút giây yên bình như thế này.
Kết lại…
Một ngày ở Hội An trôi qua nhanh nhưng đọng lại rất lâu. Có thể bạn sẽ đến nhiều nơi hơn, đẹp hơn, sôi động hơn, nhưng Hội An lại khiến người ta muốn quay lại – chỉ để sống chậm thêm một lần nữa.
Nếu bạn cũng đang mỏi mệt giữa cuộc sống hối hả, hãy thử “lạc bước” đến Hội An – biết đâu bạn sẽ tìm lại chính mình trong từng nhịp thở chậm rãi nơi phố cổ.
Nhận xét
Đăng nhận xét